1. Lại nói về chị Mai. Chị này vốn
học trung bình nhưng được cái lanh lợi. Khi lên thành phố học một trường trung cấp nghề, chị tham gia
buôn bán với một nhóm người Tàu ở chợ nên rèn được
tư duy buôn bán rất
tốt. Nhưng sau đó,
tiền lãi càng ngày càng ít dần, do người bán mở ra quá nhiều. Các cửa hiệu mặt tiền chỉ mở ra bán được 6 tháng 1 năm thì phải trả mặt bằng. Người ta giờ phần mua trên mạng, phần đến các trung
tâm mua sắm hay siêu thị để mua cái họ cần, nên tập quán tấp xe gắn máy lên lề để vào cửa hiệu mua như xưa càng ngày càng hiếm hoi. Rồi đây,
đời sống khá hơn, người ta đi xe ô tô thay vì đi xe gắn máy, nên các cửa hàng mặt tiền phố sẽ từ từ biến mất. Chị Mai thấy đón đầu tương lai bằng cách trở về huyện cũ, dân số trên 100,000 dân là điều kiện
lý tưởng cho thương mại. Chị dùng
kinh nghiệm của mình để mở các cửa hàng, vốn không còn
làm ăn được ở phố nữa, nhưng ở quê chị, nó vẫn là rất mới. Ví dụ như hệ thống thức ăn nhanh, vui chơi cho trẻ con hay trường mầm non, gara sửa xe ô tô, cây xăng, trường
ngoại ngữ, trung tâm
du học, cơ sở vật liệu xây dựng…. Chị mở cái đầu tiên rồi tích lũy tiền lãi, mở rộng thêm các ngành nghề, trở thành đại gia của huyện lúc nào không hay. Chị vẫn đi đi về về giữa thành phố để lấy hàng. Khác với cái Hoa cái Liễu đầu tư vào
sản xuất, chị Mai tập trung vào thương mại và kiếm rất khá từ sự
hiểu biết của mình. Chị Mai
chủ động liên kết với cái Hoa cái Liễu, giới nhà
giàu thường chơi với nhau để
chia sẻ kinh nghiệm và
cơ hội.