Mùa này năm ngoái, Tony sang Eo Lay gặp đứa em con ba nuôi của Tony ở Seoul, nó mới lấy vợ nên Tony qua thăm vợ chồng nó. Nó đang ở Chicago, nhưng nó bảo anh bay thẳng Eo Lay đi rùi em xuống, anh không nên đi Chicago, lạnh teo hết. Mùa đông, người về hưu thường sắm cái xe to, ăn Noel xong là lái từ từ xuống các bang phía dưới, đến tháng 3 mới quay về, khi tuyết đã tan và xuân bắt đầu ấm áp.
L/A là tên viết tắt của Los Angeles, người Mỹ đọc Eo-lay, chứ không phải Eo Ay. Mấy lần
Tony đi Long An, cũng giả bộ mở FB ghi check in ở Eo Lay, ai cũng nể, tưởng đi hải ngoại.
Tp Eo Lay xinh đẹp với ánh nắng cận nhiệt như mật ong rót vàng trên những thảm cỏ xanh mướt, những cây cọ cao vút. Tony đến Eo Lay nhiều lần, lần nào cũng ở khu người Thái gần Hollywood, vì thích đồ ăn ở đây. Ban đêm đi cà phê, cả thành phố nhộn nhịp với các nghệ sĩ sống hết mình trong các quan bar. Còn ban ngày thì Tony có sở thích đi Beverly hills và Malibu mua nhà, 2 khu này là dân nghệ sĩ nổi tiếng đang ở. Nói mua chứ có tiền moẹ đâu, giả bộ đi để coi mỹ thuật kiến trúc (lĩnh vực yêu thích nhất của Tony) và cách quản lý bất động sản của Mỹ.
Bữa trên đồi Beverly Hills, khu toàn là celeb (người nổi tiếng) ở cả, nên xe người lạ vào phải xin phép. Cái Tony gọi điện đến một Realtor, tức nhà môi giới bất động sản, nói tao là ngôi sao K-Pop, qua đây mua nhà. Nó hăm hở hẹn dắt đi liền. Để đóng tròn vai là nghệ sĩ K-pop, tối đó Tony phải lên mạng, coi mấy Ụ Pa chơi kiểu tóc hay quần áo gì là mình mua y chang, chỉ có điều hàng Tàu dỏm. Sáng đó, thằng Lee qua đưa Tony đi, nhìn Tony nó suýt ói mấy lần, nói trời ơi nhìn anh y chang diễn viên Bi Rain lúc đau bụng. Realtor nói đây là của ca sĩ X, của nghệ sĩ Y,...nhưng Tony có biết ai là ai đâu, lúc nó chỉ 1 căn đấu đít với biệt thự của Britney Spears thì Tony hát liền bài "Baby one more time", hay đi ngang nhà Celine Dion thì Tony vút cao ngay "My heart will go on". Thằng Realtor nói hay quá Tony, mày đúng là một nghệ sĩ vĩ đại chỉ tiếc là hát sai tông. Cứ vô nhà mẫu (open house) của họ là Tony ngồi xuống salon, bắt tréo cái chân, chụp rồi gửi về nhà đăng tin lên FB cho người ta nể, nói dạo này sống quý tộc quá mợi. Không biết ăn cái gì mà ham danh hám sĩ thế không biết.
Cứ thấy miếng đất trống, Tony hỏi giá, nói mua để dành đầu cơ kiểu Việt Nam. Cái tụi nó nói không được, đất đai mua là phải sử dụng để sản xuất kinh doanh cho nền kinh tế phát triển, nếu không xây thì sẽ bị đánh thuế mỗi năm 1 cao hơn, có khi chục năm để đó là tiền thuế cao hơn tiền đất, nước nào cũng vậy mà. Còn nhà ở, tao mua để đó được không, nó nói cũng vậy. Căn đầu tiên là để ở, mày mà mua căn thứ 2 trở đi là trở thành nhà đầu tư, phải đóng thuế hàng năm mấy ngàn đô đó. Trừ khu vực cực sang như Beverly Hills, các khu dân cư khác đều là nhà do công ty xây dựng theo quy chuẩn, ngang dài bao nhiêu, chừa trước chừa sau chừa hông bao nhiêu mét, chứ không có được tự xây như ở ta. Việc phân lô bán nền như ở Việt Nam sẽ dẫn đến một bộ mặt đô thị xấu xí, và người dân cũng tốn thời gian xây nhà (thay vì 1 công ty xây dựng sẽ xây đồng loạt 500 căn, vừa tiết kiệm thời gian, chi phí, đồng bộ hạ tầng, người dân chỉ việc dọn vô ở, dành thời gian làm việc khác). Việc phân lô bán nền, cho mua bán căn nhà thứ 2 mà không đóng thuế, cho phép mua đất để trống đó thoải mái...sẽ khiến nền kinh tế gặp khó trong tương lai vì dòng tiền sẽ nằm ở bất động sản thay vì đưa vào sản xuất kinh doanh, phải nhanh chóng sửa lỗi này nếu không muốn tương lai phải trả giá.
Ở các nước, một khu khoảng 500 nhà thì sẽ có trường học cấp 1, bệnh viện nhỏ (kiểu trạm xá), siêu thị tiện ích... để người dân không phải đi xa. Mua nhà phải chứng minh nguồn gốc tài chính, không có chuyện cầm 100 tỷ đi mua nhà thoải mái như ở Việt Nam. Làm gì ở các nước phát triển, cũng phải nhờ luật sư tư vấn, mình mà tiếc tiền cho họ thì sau này tốn kém còn hơn. Nhiều người Việt Nam qua,
ma lanh, nhờ realtor đưa đi rồi sau đó tự liên hệ với ý nghĩ là cắt cò, sẽ được lợi vài đồng, ai dè sau này trả giá vì tội tham vặt. Mà trên đời, ai tham thì chẳng phải trả giá.
Bạn realtor hỏi mày định mua căn nhà bao nhiêu, Tony nói lấy tao căn 10 triệu đô trở lên, chứ dưới giá đó sợ sống không quen. Nó nói my god, lâu lắm rồi mới có một celeb chịu chi như vậy. Nó cứ vặn vẹo hỏi là mày làm gì bên Hàn Quốc, giọng không hay, ngoại hình cũng thường mà sao mày giàu có vại. Tony nở nụ cười bí hỉm đúng kiểu châu Á.
Đâu được một tuần cái ớn, nói đứa em thôi tao không ở Eo Lay nữa, tao đi Cựu Kim Sơn, tức Sans Francisco để ăn tôm hùm. Tôm hùm trên SF rẻ òm, đâu có 16 đô 1 con to đùng, ăn 2 cái càng tôm là lòi họng. Tạm biệt nó để nó ra sân bay về Chicago lại, tự mình tìm đường xoay sở. Từ LA lên SF, có xe đò người Việt nhưng bữa đó Tony không đi, vì đang đóng phải nghệ sĩ Hàn Quốc mà, lỡ ai thấy thì chết, nên phải ra bến xe Greyhound đón chuyến sớm nhất là 6h sáng. Bến xe Greyhound nằm ở khu đông của L/A, vốn có tỷ lệ crime (tội phạm) cao nhất Eo Lay. Khu Đông L/A lại nằm không xa khu phố thương mại với các building cao tầng, gần khu Korean Town và Little Tokyo của dân Nhật. Cái Tony search tìm khách sạn gần nhất để trú, sáng mai lội bộ qua bến xe cho nhanh. Ai ngờ đó là khu người da đen nghiện ngập, dân vô gia cư và trộm cướp trú ngụ. Khách sạn đó, tối đó chỉ có mình Tony là người châu Á.
Vô check in, trả tiền phòng xong cái nó kêu mày tự lên phòng đi. Tony lên tới phòng thì 2 thằng cao đâu 2 mét giúp mang hành lý lên, ra giá luôn mày phải boa tao mỗi đứa 10 đồng. Má ơi, Tony nhìn ánh mắt gian xảo của tụi nó, lại đeo khoen tai khoen mũi, rồi nhìn ra cửa sổ, thấy xung quanh toàn các kho chứa hàng, chỉ có khách sạn này lẻ loi, mới tự nghĩ, nếu tối nay, có chuyện gì, sao đi SF ăn tôm hùm được.
Đúng như Tony dự đoán, đâu khoảng 9 tối, đang nằm coi ipad, bỗng nghe tiếng súng nổ bùm bùm ngay con phố trước cổng khách sạn. Tiếng chạy rầm rập lên lầu xuống lầu. Tiếng mấy bà da đen khóc gọi 911 vang dội. Tony núp trong cửa sổ nhìn ra, thấy đâu cả tiếng đồng hồ mà xe cảnh sát vẫn chưa tới. Cảnh sát L/A cũng sợ chỗ này, cứ chờ tụi nó xử xong thì tới lượm xác chứ cũng không muốn dây vào.
Tony quyết định rời khách sạn trong đêm. Nhưng trong đêm tối, phải làm sao để thoát thân. Bèn vận dụng hết i ốt của một cựu sinh viên Há Vợt ra, gọi cho thằng Lee, nó đang ở sân bay để bay về Chicago, nói cứu anh. Nó nói thôi được rồi, em sẽ nói nhóm Hàn Quốc ở Korean Town gần đó tới. Ở khu này, bọn da đen chỉ nể bọn Hàn Quốc. Nó kể, cách đây đâu chục năm, bọn vô gia cư ở đây lộng hành lắm. Cứ sinh viên Châu Á đi lạc xuống là tụi nó tổ chức hấp diêm. Rồi có lần tụi này mò lên Korean Town tấn công các nhà hàng Hàn Quốc, đòi bảo kê. Tụi Hàn Quốc tức quá, mới về nước đem qua đâu mấy chục giang hộ cộm cán Seoul, võ thuật cao cường, bắn súng trăm phát trăm trúng. Bữa đó tụi da đen lại mò lên phá, bị tụi Hàn Quốc tổ chức đu trên mái nhà bay xuống, đấu súng ác liệt, quánh cho môi răng lẫn lộn, nằm xếp lớp như cá mòi, sau đó chở về đổ đống trước nhà kho. Vì không giết chết nên tụi da đen ở đây cũng biết ơn tụi Hàn Quốc, từ đó tình hình yên ổn hẳn.
Tony sửa soạn vali để đi. Nó 5 phút sau phone lại, nói có anh Park, vô địch võ Taekwondo Hàn Quốc đang làm việc cho một ông chủ ngành dệt may sẽ xuống đón. Tony mừng rỡ, ngồi chờ, lòng hồi hộp hem bít làm sao để thoát ra một đám con nghiện đang ngồi lố nhố dưới sảnh khách sạn kia.
Nhưng tính toán của Tony đã bị chậm một nhịp. Đâu 5 phút sau, có tiếng gõ cửa. Tony mở cửa, một cậu thanh niên đang bị truy đuổi lao vào, tay đầy máu, thở hổn hển nói Tony đóng cửa lại giúp nó (còn tiếp)...
2013