Tui 60 tuổi rồi, mấy chục năm qua cũng trực tiếp làm việc với khá đông người, nên rút ra vầy. Người thành công ở lĩnh vực nào đó, 100% đều rất thực tế. Họ truyền đạt thông điệp rất tốt, hiểu người khác cần gì và khai thác được để biến thành tiền. Một người không có trí thì không triển khai được công việc. Một người không lanh lợi thì không làm ra tiền. Một người không tử tế thì không giữ được của cải. Một người giàu từ triển khai làm ăn là người đáng kính trọng.
1. Có người
học giỏi nhưng ra
đời làm không ra
tiền, bức xúc hậm hực nói người này trọc phú, người nọ bất lương. Đúng là có người làm ra tiền từ bất lương, nhưng 1
thời gian sẽ hết, không thể gọi là
giàu. Mình đầu óc nhìn ngắn hạn, ăn xổi ở thì thì mới cho vậy là giàu.
Người giàu thật từ
làm ăn đều là những người
thông minh và
tử tế.
Tui 60 tuổi rồi, mấy chục năm qua cũng trực tiếp làm việc với khá đông người, nên rút ra vầy. Người
thành công ở lĩnh vực nào đó, 100% đều rất thực tế. Họ truyền đạt thông điệp rất
tốt, hiểu người khác cần gì và khai thác được để biến thành tiền. Một người không có
trí thì không triển khai được công việc. Một người không lanh lợi thì không làm ra tiền. Một người không tử tế thì không giữ được của cải. Một người giàu từ triển khai làm ăn là người đáng
kính trọng.
Ai cũng phải
bán hàng. Ông bác sĩ cũng phải bán chuyên môn y khoa, chị giáo viên cũng phải bán
kiến thức học đường, cô ca sĩ bán giọng hát....Bác sĩ bán giỏi thì bệnh nhân theo chữa bệnh đông. Giáo viên bán giỏi thì
học sinh mới theo học. Ca sĩ bán giỏi thì mới có khán giả riêng. Và họ đều giàu 1 cách
xứng đáng. Ai trong xã hội này cũng đều phải bán một cái gì đó để kiếm sống.
Thất nghiệp là do bán không được sức
lao động của mình.
2. Nếu bán offline (ngoài đường) thì phải nói tốt, trưng bày đẹp. Bán ở online thì phải có bài viết tốt, hình ảnh đẹp. Tui ví dụ một
bạn viết bài giới thiệu Sp trên mạng. Bạn quen đọc hàng vạn trang Chiến Tranh và Hoà Bình,
Suối Nguồn bạn không thấy ớn, nhưng xã hội người ta ớn, bạn viết dài họ ngại. Viết mênh mang không ai đọc, rốt cục là để làm gì? Hoặc người đọc rất đông nhưng không ra action
hành động gì, chỉ khen "viết hay thế"....thì để làm gì? Bài nào cũng
chia sẻ khí thế mà không mua hàng, thì cũng để làm gì?
Có bạn đăng than ế. Tui vô đặt hàng ủng hộ, thấy phải khai đủ thứ mới mua được, tui bấm out. Tui nhắn nói tui là tiểu thương bán ở chợ, không có email, rất nhiều tiền, muốn mua hàng thường xuyên sử dụng. Bạn nói email phải có để
quản lý đơn hàng, không có thì bên em không bán được, cũng chẳng buồn xin số để liên lạc. Vậy thôi. Ứng dụng gì, cũng cần đơn giản nhất. Ế là đúng, là kết quả của trí óc không có.
Làm clip hay lai vs-trim cũng thế. Tui thấy người có trí, tự mò tự làm, đông nghẹt người coi. Còn lại thì cái gì cũng đi học, tốn không biết nhiêu tiền và thời gian, sắm máy quay tối tân đồ. Tui vô coi thử 1 clip. Thấy quay
xấu, nói chuyện dài dòng, mặt mũi không thu hút. Sau thấy không ai coi nữa, bạn nản rồi bỏ. Thành công là do có trí, chứ không phải chỉ do công cụ hay kiến thức.
Có mấy ca sĩ nhạc viện ra, chê ca sĩ này nọ là ca sĩ
thị trường, không
học hành bài bản, kiểu chảnh chảnh kinh người, tưởng mình ngon, they think they are delicious, 他们认为他们很好吃. Không ngon mà họ bán được vé, còn mình thanh nhạc chính quy mà dăm bảy người nghe, kết quả là
nghèo như con mèo, kiêu sa mà nghèo thì tự sướng
tinh thần chứ mấy ai tôn trọng. Nếu bạn siêu giàu rồi, hát để giải trí, viết để giải trí, làm clip để giải trí, thì OK. Còn cần tiền, thì phải
phục vụ thị trường. Tiền từ túi đám đông mà.
Trong
buôn bán làm ăn, người không bán được hàng là do không có trí. Không có trí thì tui bó tay, nên đổi nghề khác kiếm sống.
Còn ai có trí mà ế nhệ ế mốc ế meo thì do không thực tế. Sống phải thực tế, chuyện xã hội cũng biết nhưng không nên dành thời gian để tìm hiểu nếu không giúp mình tăng kiến thức để ra tiền. Phây 1 ngày chia sẻ chục bài chuyện cô Hằng chuyện cô Tiên, cả ngày hóng drama bốc phốt, uống cà phê cũng toàn tám với nhau chuyện phim ảnh, chuyện đời tư ca sĩ diễn viên cầu thủ
tỷ phú....thì trí não đâu mà
kiếm tiền? Mình làm mạnh lên, nổi tiếng lên, giàu lên, để đám tào lao nó bàn tán về mình chứ mình không đi bàn tán chuyện người khác.