Một bạn hỏi “ Thưa dượng. Con đang làm sale cho một tập đoàn, phụ trách 5 khách hàng lớn. Có lần, một người bạn học của con xin thông tin để bán hàng (bạn con bán xe ô tô), con nghĩ là 5 khách hàng này có thể mua được nên con cho số ĐT, tuổi tác, vợ con, nhà cửa…Bạn con nhắn tin, gọi điện, email rồi gửi thư đến tận nhà để chào, khiến mấy ông khách hàng con giận dữ, la con quá trời.
Nếu con không chia sẻ thì bạn con nghĩ con không
hào sảng, con phải nàm thao?”
Bạn thân mến. Người có tư duy, trước 1 bài toán sẽ bóc tách ra và biện luận. Ví dụ ax2 + bx + c = 0, nếu a âm thì…, nếu a dương thì…., nếu a bằng không thì…Rồi từng trường hợp sẽ xét đến b,c…Ứng dụng:
- Nếu thông tin của khách hàng rất công khai, ví dụ ông khách này làm trong 1 đơn vị kinh doanh, số ĐT được đăng trên website, catalogue, trên tờ rơi…thì con cho ai cũng được. Nếu bạn con mà mua sản phẩm của ổng thì cuộc gọi của bạn con sẽ được ông khách đấy hoan hỉ. Nếu bạn con muốn bán gì đó cho ông ấy thì cứ gọi, ông ấy sẽ có thể mua hoặc không, tùy, coi như bạn con tự tìm thông tin.
- Mọi trường hợp khác phải hỏi ý kiến của ông ấy. Nói tôi có bạn bán ô tô, muốn phone hay gặp ông, ông có đồng ý cho số không. Họ nói OK thì mình mới cho.
- Hoặc một cách thông minh hơn là mình cho số ĐT của đứa bạn cho ông khách đó. Nếu có nhu cầu, ông ấy sẽ tự khắc liên hệ. Nếu đứa bạn có hỏi thì con nói cũng đã đưa thông tin cho bên kia rồi.
Các thông tin cá nhân của người thứ 3, vui miệng chia sẻ thì khiến quan hệ mình với khách sẽ xấu đi, họ sẽ cho mình là đứa nhiều chuyện, vô duyên. Mà
Tony thấy ở châu Á, nhiều người cứ bô lô ba la chuyện của người khác bất chấp người khác có cho phép hay không. Người nghe thì tò mò theo thói quen tiểu nông, đu theo hỏi miết. Người nói thì tự hào là mình biết nhiều, quen nhiều, nhằm mục đích là tăng uy tín và giá trị của mình lên. Trên FB cũng vậy, chia sẻ hay kể chuyện, bình luận đời tư của người khác là không được phép. Mình nếu biết chuyện của họ ngoài đời thì coi như “sống để dạ chết mang theo”. Người ta càng kín thông tin thì mình phải càng tôn trọng, không nên "biết cho bằng được”.
Bệnh tò mò tiểu nông đừng để dai dẳng, không trưởng thành được. Còn bạn bè đứa nào cứ hỏi các thông tin người thứ 3, thì mình nên cẩn thận. Họ sẽ buôn chuyện từ người này qua người khác, thiếu thông tin thì sẽ tự sáng tác vô cho đầy đủ. Chơi với thể loại đó mệt mỏi lắm. Nói "bạn tự tìm hiểu đi chứ mình không thích chủ đề đó".
Chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm, trí khôn, đường học hành, đường làm ăn, lời hay ý đẹp...thì mới gọi là hào sảng. Cứ chia sẻ chuyện riêng tư của người khác thì có ngày nó quánh cho mê sảng.