Nếu bạn có con học trường quốc tế, sẽ thấy đứng đầu lớp thường là hạc sinh Hàn Quốc. Bí mật của HS Hàn Quốc là kỹ năng điều khiển 2 bán cầu não.
Bán cầu não trái là cái KHO chứa kiến thức còn bán cầu não phải với chức năng tưởng tượng. Phần lớn các môn ở trường đòi hỏi trí nhớ với hàng loạt công thức, tính toán, dữ liệu, số liệu, thông tin,...chủ yếu giúp bán cầu não trái phát triển.
Bán cầu não phải được kích hoạt qua môn xã hội, văn chương, âm nhạc, hội hoạ... nhưng ở nhiều nước, môn xã hội vẫn bắt nhớ các ý, các dữ kiện và số liệu. Cuối cùng cũng lại quy về phát triển não trái.
Ra đời, người thành công là người được phát triển 2 bán cầu não. Tư duy logic, hợp lý, sắp xếp tính toán. Và ăn nói sắc sảo, lưu loát, nói hay viết hay, có tình nghĩa và đàng hoàng tử tế trong nhân cách. Người ta gọi là “thấu tình đạt lý” hay thằng này có “não đều quá mậy”.
Hàn Quốc vào thập niên 60 nghèo quá, cái họ qua Nhật, coi sách giáo khoa, phương pháp dạy thế nào để mang về ứng dụng, trong đó có phương pháp 2 bán cầu não. Chỉ 20 năm, 1 thế hệ hạc sinh Hàn Quốc trưởng thành, giỏi giang, giúp đất nước họ hóa rồng. Nhưng họ cũng bí mật, không bao giờ tiết lộ ra bên ngoài ( trừ khi nói chuyện với
Tony vì trước gương mặt thanh tú ấy, mọi bí mật đều phải lòi ra)
Não và tay lại đối ngược. Muốn kích hoạt bán cầu não trái, ví dụ khi hạc
ngoại ngữ hay bất cứ môn nào, phải nắm chặt tay phải. Nó sẽ ghi nhớ tất tần tật cái gì mình đã dung nạp vào tai và mắt. Còn lúc thi viết chẳng hạn….mình cũng nên 5 phút nắm chặt tay phải 1 lần. Kiến thức và dữ liệu từ lúc 2 tuổi sẽ hiện ra mồn một trong đầu.
Khi đụng 1 sự kiện cần phản ứng, NẮM CHẶT TAY TRÁI để kích thích não phải. Ví dụ gặp 1 thằng Tây, nó nói How are you? Não trái, trong kho có từ này, lập tức xác nhận nó hỏi vậy là “có khỏe không”. Não phải sẽ chỉ đạo cái miệng trả lời : I am fine. Vì vậy, lúc giao tiếp, gọi điện thoại cho công việc hay thi vấn đáp hay nghe nhạc, đọc sách văn chương xem phim…mình bóp chặt tay trái 5 phút 1 lần. Não phải sẽ kích hoạt và giúp mình thăng hoa, nghe nhạc cũng sướng, đọc sách cũng sướng, nói chuyện thì hay thôi là hay.
Người bình thường chỉ sử dụng 5% dung lượng não, nên yên tâm, cứ hạc thêm hạc hoài hạc miết. Nhà thông thái thì được 10%. Tức bộ nhớ 64GB thì mình mới lưu có vài ba GB. Một số người làm biếng đọc sách thì còn ít hơn nữa, có đứa đâu chỉ 1-2 MB chứa toàn chuyện nhảm nhí quần quần áo áo, cái gì cũng không biết.
Người tài giỏi họ đọc sách nhiều, nên não trái chứa những tác phẩm kinh điển như Chuông nguyện hồn ai, Sông Đông Êm Đềm, Cuốn Theo Chiều gió, Nhà Giả Kim, Miếng Da Lừa, Ông Già và Biển Cả, You can win, Cà Phê cùng Tony, Sinh Tố cùng Jimmy... khi nhìn thấy cảnh đẹp, con người đẹp…lập tức rung động, thương yêu, đồng cảm. Sách chuyên môn, kinh tế xã hội gì cũng đọc… nên dữ liệu lĩnh vực gì cũng có trong não của họ. Làm việc gì cũng dễ dàng thuận lợi. Kết quả: giàu có quý phái đẳng cấp, sống 1 cuộc đời ý nghĩa phong lưu.
Còn cũng có thể loại chỉ suốt ngày chat chit và đọc tin lá cải thì bán cầu não trái chứa Clip nóng lạnh, ca sĩ A lộ hàng, diễn viên B cởi áo, ông chăn vịt hiếp bà bán rau, ca sĩ X mới ly hôn cặp đại gia Y, thông tin game show trên tivi để nhắn tin bình chọn...Thể loại thấy chữ nhiều là bỏ qua thì trước 1 hoàn cảnh thương tâm, không khóc được vì không biết vì sao phải khóc. Trước 1 vấn đề hóc búa cần xử lý, không biết làm sao, vì không có dữ liệu trong não trái.
Cả ngày ngồi ngây ngô. Không biết gì. Không làm gì. Không hạc hành gì. Chỉ ngồi đồng uống cà phê coi clip hài và đi ra đi vô nặn mụn thử đầm. Nhưng thấy 1 cô gái ăn mặc hở hang thì não trái vội vàng xử lý, vì có dữ liệu. Chim cò bừng bừng trỗi dậy.
Mấy chục năm tồn tại trên cõi đời này, không tạo GDP cho xã hội, không trồng cho trái đất dù 1 cây xanh. Nhưng phải ăn của xã hội ngày 3 bữa
2 bán cầu não và cái cơ thể to đùng ấy suốt ngày chỉ xoay quanh việc xử lý 4 cái tứ khoái: ăn, ngủ, x, y.
Rồi hết đời người.