Xưa tui bên Hongkong, ông sếp cỡ 10h sáng là tới từng phòng ban hối, go out go out, meet customer, give me report tonight. Mấy đứa trẻ tụi tui lười lười ngại ngại ra ngoài là bị ổng chỉ thẳng mặt, Mr Andy, go out to work, meet customer lah, don't be here all day. Kinh doanh ở các nước năng động,
Xưa tui bên Hongkong, ông sếp cỡ 10h sáng là tới từng phòng ban hối, go out go out, meet customer, give me report tonight. Mấy đứa trẻ tụi tui lười lười ngại ngại ra ngoài là bị ổng chỉ thẳng mặt, Mr Andy, go out to work, meet customer lah, don't be here all day. Kinh doanh ở các nước năng động, mọi người phải túa ra đường kiếm ăn, gặp gỡ khách khứa, xong chiều tối về mới làm báo cáo report review, nộp để ổng tư vấn thêm nên làm cái gì để hiệu quả hơn, vì mình còn nhỏ thiếu kinh nghiệm xử lý, mấy sếp sẽ bổ sung. Hồi đó, các anh chị phụ trách thị trường ở đại lục hay Ma Cao, Taiwan, Philippines, Hàn Quốc....thì họ kéo vali ra sân bay đi miết, 1 tháng chắc 3 tuần không có mặt ở VP. Cái máy tính của họ thường xuyên được cô lao công tới lau màn hình và bàn phím để tránh bụi bẩn.
Mấy nay, ai cũng than ế, tui lượn một vòng coi thử. Ở các công ty ăn nên làm ra, thấy VP vắng hoe, chỉ có mỗi cô tiếp tân ngồi xử lý giấy tờ. Họ đi thị trường hết trơn hết trọi. Còn những công ty thoi thóp hoặc mãi mãi tuổi thơ, thì nhân viên lẫn sếp, ngồi nhìn màn hình từ sáng tới tối, ly trà sữa trước mặt, rồi ngáp, ai cũng bụng bự hơn ngực. Công ty 10 người thì cả 10 ngồi nhìn máy tính đắm say.
Máy tính chỉ là một công cụ, trừ ngành IT ra, các ngành khác, sao lại ngồi nhìn miết trong đó. Chưa kể là cửa sổ chát nào cũng thấy sáng đèn hết, "hi" 1 cái là "hi" lại liền. Mà chat thì công - tư lẫn lộn, khách hàng lẫn đồng nghiệp lẫn người quen, sẽ xao nhãng công việc. Việc giao tiếp với nhau bằng 1 cuộc điện đàm hay 1 lần gặp gỡ, vẫn hiệu quả hơn. Ngôn ngữ nói nhanh gọn lẹ hơn ngôn ngữ viết. Nếu chỉ dùng ngôn ngữ viết trong giao tiếp vì ngại, sợ, thì làm ăn gì. Nhìn mặt nhau ngoài đời, người ta cũng dễ có cảm tình hơn, dễ mủi lòng mà mua hàng hơn.
Đồng nghiệp, khi gặp nhau ở VP, nên họp hành. Nhưng cũng phải thật nhanh, xong thì mạnh ai tự người đó giải quyết công việc. Ai cũng phải có to-do list. Nhân viên hay sếp mà không có cái này, coi như 1 ngày sẽ vô định, làm không biết trước sau cái gì, sẽ nhớ gì làm đó. Kết quả tháng, kết quả quý, kết quả năm là thước đo năng lực của quản lý.
* Nhắc lại, lúc ở VP, là bàn bạc thảo luận. Số liệu đem ra phân tích, nghĩ cách nghĩ phương pháp. Còn lại, lao ra đường mà làm. Hiệu quả của face-to-face gấp chục lần 1 cái thông tin bằng chữ viết vô hồn. Một cuộc điện thoại hay video call có giá trị gấp vạn lần tin nhắn và chat. Cần văn bản ví dụ xác nhận hay hợp đồng, thì gửi email.
** Tui thử nhắn cho một nhân viên của 1 công ty có quản lý giỏi, "tui muốn lấy cái vé máy bay đi Mỹ" thì bạn nhắn lại "dạ cho em xin số ĐT để bên em tư vấn ạ". Tui giả bộ hỏi cho vui nên không dám cho số. Xong tui nhắn cho một công ty lèo tèo ngây ngô, thì thấy nhân viên rep liền "Dạ ngày mấy ạ", "dạ mấy người ạ, dạ x dạ y,..." vì rảnh nên tui cũng trả lời qua lại cù cưa cả buổi. Mà tui có thiệt đi Mỹ đâu, tiền đâu đi, đang đói xanh mặt. Người nhắn xong mà không để lại số, như tui trong trường hợp trên, là núp lùm, hỏi tò mò thôi chứ không có nhu cầu thật. Gần thì gặp mặt, xa thì gọi điện, đừng có chat chit, tốn thời gian. Ngôn ngữ viết chỉ sử dụng khi cần gửi văn bản, các công cụ chat chỉ tốt cho gửi hình ảnh, nhưng mục đích là để xác nhận, ra đơn hàng, ra tiền.
Đọc hiểu được 2 ý trên thì triển liền ha, sẽ bớt ế.